” Đây là những gì tôi gọi là cách tiếp cận theo hướng thừa nhận. Khi trách nhiệm được chia cho nhiều người thì động lực để hành động không còn nữa. Đứa trẻ không muốn đeo thêm tội dối trá vào hành động hút thuốc rành rành của mình.
Nếu bạn sùng bái quyền lực và được dạy rằng đừng bao giờ chất vấn một nhân vật quyền thế, niềm tin này sẽ ngăn chặn khả năng của bạn trong việc luôn giữ được sự khách quan của bạn trước những thông tin đến từ người có địa vị cao. Nếu ai đó không trung thực với bạn, bạn muốn hét lên: “Anh là kẻ nói dối tồi tệ! Tôi biết anh chỉ làm tôi bực tức. Đây là lúc tăng thêm chút áp lực xã hội.
Nếu bị kết tội, người đó có thể có một lý do tuyệt vời để nói dối. Người thứ ba hoàn toàn đáng tin bởi vì hiếm khi chúng ta nghĩ đến việc nghi ngờ kiểu dàn cảnh này. Kỹ thuật này đảo ngược quy trình truyền dẫn một nỗi ám ảnh trong đó sự thiếu trung thực tạo ra sự lo lắng thái quá.
Ít nhất, bạn có thể giải quyết tình huống bằng sự thật. Các đại từ tôi, chúng tôi ít được sử dụng hoặc không hề xuất hiện. Lúc này dường như chúng có ý nghĩa gì đó.
Pamela đi khám sức khỏe định kỳ, và khi bác sĩ của cô ấy có kết quả xét nghiệm máu, ông ấy gọi điện để thông báo rằng cô ấy đã nhiễm virus mụn giộp. Cùng một sự kiện nhưng tùy thuộc vào cách tiếp thu nó, bạn sẽ tạo ra những cảm nhận hoàn toàn khác biệt về nó. ” Đây là khái niệm để chỉ thời điểm tất cả các con số người đó đề cập đều giống nhau hoặc là bội số của nhau.
Câu hỏi mẫu: “Tôi làm việc này vì đồng lương. Bạn có thể đạt được hiệu quả tối đa bằng cách giải thích rằng hậu quả của sự dối trá sẽ là chuyện gì đó mà kẻ tình nghi chẳng bao giờ biết. Đơn giản là khi bạn quan tâm đến việc nêu ra một quan điểm, bạn muốn biết chắc rằng người khác hiểu mình.
” “Giờ thì…” “Anh có thể theo chúng tôi hoặc theo con đường riêng của mình. Lý do là vì người đó suy nghĩ nhanh và cố gắng nhớ những gì mình đang nói. Sáng nào văn phòng cũng trông như một khu vực bị cơn bão tàn phá.
Một nông dân trồng dưa hấu rất tham lam và độc ác nhận thấy rằng đêm nào cũng có người ăn cắp một quả dưa của ông ta. Cần tìm kiếm cả những cử động bàn tay và cánh tay nhằm nhấn mạnh một quan điểm sau khi đã tuyên bố. Những dấu hiệu này diễn ra cả chủ định và vô thức.
Bạn có thể phải bỏ đi. Ví dụ cuối cùng về cách hành xử này là quy trình tuyển mộ tín đồ. Cùng một sự kiện nhưng tùy thuộc vào cách tiếp thu nó, bạn sẽ tạo ra những cảm nhận hoàn toàn khác biệt về nó.
Bạn đã bao giờ nghe ai đó hét toáng từ một ô cửa sổ trên tòa nhà chung cư chưa? Trong khi hầu hết chúng ta đã từng ở vào tình huống như vậy, chúng ta không cảm thấy bất kỳ sự thôi thúc mạnh mẽ nào để phải làm gì đó. Kẻ có lỗi kể câu chuyện của mình theo kiểu “nhỏ giọt” cho tới khi nhận được lời xác nhận. Bạn đã bao giờ lưu ý tới nghi thức cần có khi bạn vượt qua ai đó để đi vào phòng hoặc khi ở trên thang máy chưa? Bạn mỉm cười, người kia cũng mỉm cười.