Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Nó cũng không thích tôi lắm. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Chả biết đường nào mà lần. What I fell what I know never shine through what Ive known Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.