Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Giấc mơ cũ rồi mà. Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.