Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Mất chứ không phải biến mất.
Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.