Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi. Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc". Thái độ tinh thần ảnh hưởng một cách rất sâu xa, gần như khó tin, đến cả thể lực nữa.
Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra. Giữa đường ông không muốn đi nữa thì thôi, ngừng lại. Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc".
Chúng ta có nhiều khả năng mà không bao giờ ta dùng tới". Đáng khen thay cho C. Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.
Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Tôi đã dùng cơm với Jack Dempsey [18] và chàng kể cho tôi nghe cuộc bại trận khi bị võ sĩ Tunney đoạt chức vô địch thế giới. Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi".
Tôi luôn luôn để họ tự tiện. Chú ý là nhận rõ tình hình khó khăn, rồi bình tĩnh tiến tới để thắng nó. Trời u ám và lãnh lẽo.
Vì rán hết sức làm cho một công việc chán nản thành ra vui thích, nên cô thấy có nhiều nghị lực hơn, và những lúc rảnh được vui vẻ hơn, hứng thú hơn. Thế là hết do dự, hết để lại lần sau. Tôi rán làm cho những người vợ chưa có tin tức về chồng họ được vững dạ và tôi an ủi một số đông đàn bà goá - chao ôi, có đến hai ngàn một trăm mười bảy sĩ quan, hạ sĩ quan và quân lính trong Lục quân, Hải quân tử trận và 960 người mất tích.
Chúng ta nên nhớ rẳng chúng ta dạy con ra sao thì con ta thành người như vậy. Link, giám đốc sở Tâm Lý ở Nữu Ước viết: "Theo tôi, trong thời hiện đại, không có phát minh về tâm lý nào quan trọng bằng sự chứng minh rằng khoa học hy sinh và có kỷ luật là hai đức tính cần thiết cho sự thành công và hạnh phúc của ta". Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp.
Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. Sách bán vẫn không được thật chạy. Họ muốn được yêu mến, song cách độc nhất để được yêu mến lại là chớ đòi hỏi tình yêu mà phải vung nó ra, đừng mong báo đáp.
Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững. Có người mắt long lanh vết lệ. Dì yêu cả mẹ đẻ lẫn mẹ chồng, nâng niu, phụng dưỡng làm cho hai bà ở nhà con mà tưởng như ở nhà mình.
Ông viết: "Con người chúng ta bây giờ so với con người mà chúng ta có thể thành được, khác nhau xa, cũng như người mơ ngủ so với người thức tỉnh vậy. Các bạn cũng như tôi, ai cũng đã có lần thấy bộ mặt đàn bà khắc khổ vì giận dữ, hay biến tướng vì thù oán. Tôi luyện nó, săn sóc nó, bồi dưỡng nó chứ không làm nó phí sức hoặc bỏ phí nó, như vậy nó sẽ là một cái máy hoàn toàn để tôi sai khiến.