Vậy thì xin bạn tự lựa lấy: Một đàng thì rực rỡ thắng người ta, nhưng chỉ về phương diện lý luận; một đàng thì được người thành thật đồng ý với mình. Tức thì họ tiến cử một người mà chính ý tôi cũng muốn chọn. Đó là quy tắc thứ 12.
Nhưng Tổng thống Wilson lựa một người khác, đại tá House, bạn thiết của ông. Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp.
Khi viết xong, ông đọc cho bà mục sư nghe. Tôi sẽ chứng rõ rằng. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ.
Nhưng nếu hư hỏng thì mặc ông!". Thành thử nhiều quá, làm không xuể và xe của ông phải đợi, hàng của ông phải gởi trễ. Thiệt vậy, trong gần một phần tư thế kỷ, bà Lincoln rút dần mạch sống của đời ông bằng cách khích bác, gây lộn, giày vò, đay nghiến ông.
Đó là quy tắc thứ tám. Ông Grammond trả lời: "Tự nhiên. Nhưng tôi ngại rằng cái phong trào chỉ trích và nghi ngờ các vị chỉ huy mà ông rải rác trong quân đội sẽ trở lại hại ông.
Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn. Trong suốt câu chuyện tôi chỉ nói tới điều mà ông ta quan tâm tới, tôi chỉ tìm kiếm và bày tỏ cho ông ta cách đạt được ý muốn đồ thôi. Nhưng tôi tự nhủ: "Anh Emile, anh đợi khi nào tôi gặp anh, tôi sẽ cho anh một trận".
Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng. Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. Bạn ráng tìm nguyên nhân sâu kín đó, tự nhiên bạn sẽ hiểu hành vi của họ và có lẽ cả cá tính của họ nữa.
Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng". Chắc bạn đã được nghe người ta nói tới nó: tên nó là Caruso. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu.
Có khách nào dám chỉ trích xe của anh ư, anh đỏ mặt tía tai lên, chỉ muốn nhào vào bóp cổ người ta. Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó. Bà mục sư có thể nói như vậy được.
Nhưng Tổng thống Wilson nhất quyết gắng sức làm cho kỳ được. Nếu ông không làm như vậy thì người ta sẽ mời ông ra và như vậy là đáng lắm. Các bạn anh ta chỉ trích anh ta không tiếc lời: nào là tự đắc quá, hách dịch, ích kỷ, xấu bạn, có óc phản động, đáng tống cổ ra khỏi lớp.