Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Tôi kém nhất khoản này.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí.
Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Đặc biệt là trong những người tài. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.