Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Còn cái quần thì rộng thùng thình. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.