Ta cũng cần đèn đỏ nữa. Mỗi khi chúng tôi không trả lời được câu hỏi, ông bắt chúng tôi đứng lên ghế, rồi tới cạnh bên, thọc tay vào túi quần sooc của chúng tôi và…. “Con người không chỉ lo lắng về những điều đang xảy ra, mà còn lo lắng cho quan điểm của họ về những điều đang xảy ra.
Tôi bắt đầu cảm thấy mất tự tin. Cái ta “gặt” chính là “quả” và cái ta gieo chính là “nhân” mà ta đã trồng. “Hãy cút khỏi làng chúng ta”.
Tất cả những điều này rất dễ hiểu vì bạn đã bị tổn thương về mặt cảm xúc. Khi còn là một đứa trẻ, ông biết nói chậm và khi là một học sinh, lại học rất ít, mơ mộng trong lớp và hay hỏi nhiều đế mức các giáo viên coi ông như một đứa trẻ bất bình thường. Họ bảo: “ Bà đã đến sai chỗ rồi”, và bắt đầu kể với bà những bi thảm đã sảy đến với họ.
Ta có thể làm gì đây? Chẳng có cái gì cả! Vậy thì đừng nên lo lắng về nó nữa. Đôi khi, “nhân” không đến từ cuộc sống hiện tại mà đến từ quá khứ. “Không có bất cứ thành công nào thực sự mà không có mất mát.
Ngày nay hầu hết mọi người đều đang gấp rút đạt đến thành công. Vâng,bạn sẽ làm gì khi phải từ bỏ giâc mơ của mình đơn giản chỉ vì nó không thể thực hiện được ,khi tất cả mọi thứ còn lại đều thất bại? Dù không có nỗi sợ hãi, cũng xin ghi nhớ rằng dù bạn làm bất cứ điều gì, hãy biết chắc rằng mọi điều bạn làm không gây hại cho người khác mà trái lại đem lại lợi ích cho mọi người.
Tôi sẽ không dừng lại ở khía cạnh tinh thần mà muốn đề cập đến phần của bản thân giúp chúng ta suốt thời gian thất bại- TRÍ TUỆ của chúng ta! Có thể bạn rất nôn nóng muốn tôi đề cập ngay tới một mối quan hệ tình cảm thất bại. Xe của bà bị lật trên khúc quanh đường cao tốc và đâm sầm vào một vài trụ điện.
Vậy mà cuối tuần ông không được lĩnh một khoản tiền nào cả. Một số phụ huynh còn gây áp lực lên đứa con đang quẩn quanh trong nhà mà chưa tìm được việc làm và cô gái hay chàng trai tội nghiệp ấy buộc phải chấp nhận bất cứ việc gì họ có thể vớ được. Ở trường chúng ta đã được học định luật 3 New tơn : khi tác động vào một vật, vật đó sẽ tác động ta một lực bằng hoặc lớn hơn lực ta đã tác động.
Giai đoạn này bắt đầu khi tôi học ở trường đại học trong vùng ( Đại học Malaya). Để giữ được công việc làm ăn ,ông phải cầm cố nữ trang của vợ mình. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải tham gia bằng được.
Chúng tôi vượt qua tất cả các cuộc kiểm kê tài sản của nhà nước và việc tuyển dụng them người. Ở tuổi 28, bà phải cắt bỏ phần tử cung còn lại vì bác sĩ đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi cắt bỏ nhầm một phần tử cung của bà. Đầu tiên,ta phải phân tích xem "học hỏi" ở đây là gì?Một người học hỏi như thế nào?Ta học bằng cách quan sát,nghe ngóng,thử nghiệm và sao chép .
Lúc này, tôi cũng vừa sáng lập xong một công ty nữa chuyên huấn luyện các doanh nhân do ông K. Tôi được chỉ định làm thư ký phụ trách các tổ chức xã hội của Hội sinh viên. Trong một buổi họp, chúng tôi được hỏi một câu hỏi rất rành mạch( không biết có phải vậy không nhưng chúng tôi nghĩ vậy): “ Ai không muốn gặp rắc rối, xin hãy giơ tay lên?” .