Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Cái nồi inox đen sì. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Không phải ai cũng ít ngộ nhận…
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.
Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.