Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Bác vòng sang phía trái tôi. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Chúng tôi làm theo luật.
Để khám phá đến tận cùng. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Khóc cho vài năm tích tụ. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.