“…có một số bằng chứng cho thấy người nào ít gặp may mắn lúc khởi đầu sẽ có cơi hội thành công hơn những người ngay từ đầu đã nhận được mọi thứ. Tuy nhiên ,ông đã tập hợp một nhóm người lại để "chế tạo" những vật liệu xây dựng nhà máy. Lần nói chuyện đầu tiên trên bục của ông không quá 5 phút.
Chính nó buộc tôi phải học cách nói chuyện trước công chúng, chuyện này rất dài nên tôi xin phép không kể ra đây. Vào cái thời mà việc chăm sóc bệnh nhân được coi là công việc chỉ dành cho những phụ nữ dốt nát và vô công rỗi nghề,bà đã tuyên bố ý định tham gia chăm sóc bện nhân trước sự kinh hoàng của mẹ bà Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại.
"Trong phần lớn các tình huống ,trận chiến của cuộc sống diễn ra rất ác liệt,và việc chiến thắng nó mà không phải đấu tranh cũng giống như việc chiến thắng mà không có vinh quang . Khi một cây già chết đi, các tế bào vỡ ra thành các nguyên tố sau này sẽ trở thành chất dinh dưỡng đẻ nuôi mầm mới, và các mầm này sẽ phát triển thành một cây mới. Trong ngày, hễ khi nào bạn rảnh, hãy tận dụng những cơ hội đó để làm việc tương tự.
Anh đã nói rằng tôi cần phải viết một chương về cách làm thế nào để vượt qua thất bại. Ngày nay, anh trở lại và trở thành một tấm gương sáng về sự can đảm và lòng tự trọng, vẻ phong nhã. Chẳng hạn,những thay đổi về mặt hooc môn có thể làm tâm tính của một người thay đổi đột ngột.
Chẳng phải “chẳng có gì hết” cũng là có một cái gì đó dấy ư? Vì vậy, tôi đã lần lượt xin hết việc này đến việc khác. Thành công phụ thuộc vào sự bền bỉ của ta.
Chỉ có những ai đó, dù trong những hoàn cảnh tồi tệ, vẫn có những SUY NGHĨ MỚI GY NHIỀU CẢM HỨNG mới chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của họ! Điều này thoạt đầu nghe có vẻ đơn giản nhưng không hiểu sao có rất nhiều người không hiểu được điều này để ứng dụng nó. Cô con gái 11 tuoir của bà đã chết vì bệnh suy thận sau mấy tháng hôn mê. Việc thứ nhất, khi thầy dạy tôi từ chối giới thiệu tôi đi học ở nước ngoài.
Không hiểu sao, chỉ một thời gian ngắn, “viên thuốc đắng” đã được nuốt một cách dễ dàng. */ Fraklin Delano Rossevelt, dù bị ảnh hưởng nặng bởi bệnh bại liệt tư nhỏ và bị liệt từ thắt lưng trở xuống ở tuổi 39, vẫn được bầu làm tổng thống thứ 32 của Mĩ và là tổng thống duy nhất được bầu đến 4 nhiệm kỳ. Cô tin rằng nếu mình không thê múa nữa thì chắc chắn còn một việc khác mà cô có thể làm được.
Người chủ cửa hàng không biết phải làm gì cả. Không phải ta không nhớ nhưng mà nỗi đau của mỗi người chúng ta phải nếm trải qua khi chui ra khỏi bụng mẹ là điều không thể tưởng tượng nổi. Vì thế, tôi luôn mong được đến trường, tuy nhiên đó cũng là nơi tôi vừa yêu vừa ghét.
Krisana Kritmanorote sinh năm 1950 trong một gia đình gốc Hoa giàu có ở Thái Lan. Rủi ro càng cao thì thời cơ càng thuận lợi vì rất ít người dám trải qua thử thách ấy. Bạn không cần phải lo lắng hay phá vỡ các nguyên tắc của mình để ép buộc nó; chắc chắn nó sẽ đến nếu không ngay từ đầu nó đã không thuộc về bạn.
Như vậy , theo “thông lệ”, ta sẵn sàng đón nhận những hậu quả không thể nào tránh được một khi ta thất bại . Họ bảo: “ Bà đã đến sai chỗ rồi”, và bắt đầu kể với bà những bi thảm đã sảy đến với họ. Hàng tỉ con người trong lịch sử đã mắc phải hang triệu triệu lỗi lầm để đến được giai đoạn mà ta có đến 150.