Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây. Bà rào rạt cảm thấy cái thú làm những việc mà trước kia bà không làm được, ngay cả đến việc rửa bát nữa. Tôi sẽ an phận về gia đình, công việc và số mạng.
Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Ông thích phương pháp ấy tới nỗi tiếp tục dùng nó khi ông đã giàu, nổi danh khắp thế giới và có cả một chiếc du thuyền nữa. Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới.
Bạn nên nhớ rằng ưu phiền tàn phá sức khoẻ của bạn. Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữa Ngoài ra, tôi thường được mời đến dự những bữa tiệc kéo dài đến khuya, hoặc khiêu vũ hay cưỡi ngựa dạo dưới ánh trăng.
Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp. Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". Tháng bảy năm 1943, chính phủ Gia Nã Đại bảo hội leo núi Cadian Alpine Club cho vài người cán bộ để huấn luyện một đội binh leo núi.
Và họ ngạc nhiên thấy rằng khi óc đương làm việc, máu trong óc không có dấu hiệu gì tỏ rằng ta mệt hết! Nếu ta lấy máu của một người đang làm việc bằng tay chân, ta sẽ thấy máu đầy những "chất độc do mệt mỏi mà sinh ra". Ông Jim Grant nói với tôi ông cũng nhận thấy vậy. Đây là nguyên nhân thứ nhất:
Tôi bèn mở cuốn sổ tay của tôi ra và xem xét những con số trong 12 tháng qua. Đã đành, trên kia tôi chỉ kể những ưu tư của tuổi thơ và tuổi xuân, nhưng biết bao lần nỗi lo của người đứng tuổi cũng gần vô lý như vậy. Ngày cũng tối như đêm.
Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây. Kipling không kém, cũng nổi lôi đình. Ông Henry Ford cũng nghĩ tương tự: "Khi tôi không điều khiển được biến cố thì mặc cho biến cố nó tự điều khiển lấy".
Lần thứ ba, một ông bạn đồng nghiệp, hỏi ý tôi về một bệnh nguy kịch. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái. Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông.
Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai họa bất thường khác. Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay.
Khi nghe tôi hỏi gì nên khuyên những thanh niên Mỹ hăng hái muốn thành công, ông đáp: "Có, tự chiến đấu với họ mỗi buổi sáng. Bà nói với tôi: "Tôi tuy làm bếp giỏi, nhưng hồi chúng tôi ở Georgie, luôn luôn nhà có một người ở, và chưa bao giờ tôi làm trên 12 cái bánh ba tê [40] nhỏ. Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.