Nếu anh ta chỉ nói tên họ của mình và huyên thuyên để muốn khơi dậy trí nhớ của bạn, đơn giản chỉ cần nói, Ở đâu nhỉ. Một mùa hè, một công ty luật tầm cỡ đã mời tôi tổ chức hôi nghị chuyên đề Hình ảnh doanh nghiệp. Vâng, chính bản thân họ.
Vì vậy tôi kể ngay cho anh ta nghe toàn bộ câu chuyện về Ulla ở lối đi dành cho gian hàng bán đồ hộp. Khi bạn đang nấp sau váy mẹ, thì mẹ bạn liên tục cầm tay kéo bạn ra trước mặt và bảo bạn hãy nhìn mọi người bằng đôi mắt, bạn đã hiểu tiếp xúc bằng ánh mắt quan trọng như thế nào. Tháng Năm vừa rồi, tôi có một cuộc hội thảo cả ngày cho một công ty sản xuất kính về chủ đề của sự thay đổi.
Liệu anh ta vẫn quý bạn vào buổi sáng, ngay cả khi bạn đã bỏ ra ngoài không nghe câu chuyện tự thú của anh ấy? Đúng thậm chí là quý hơn trước nữa cơ đấy! Một ngày, tôi đi ăn trưa về và kiểm tra hộp thư thoại. Nếu bạn là người phát tán thư quảng cáo, hãy xóa tôi khỏi danh sách của bạn.
Tôi biết báo chí viết quá nhiều, nhưng các bạn không nghĩ là Jennifer nên có… Đương nhiên, người đó sẽ ngồi ở hàng ghế đại biểu. Nên nói lời khen đó đủ to để cho họ nghe thấy.
Bí quyết của mẹo này là không bao giờ sử dụng những từ ngữ giống nhau để trả lời một câu hỏi khi người nghe hỏi lần thứ hai. Gần đây có việc gì xảy đến với anh không ấy không nhỉ? Anh ấy đang nghĩ gì? Bất kể là điều gì, hãy đề cập điều đó trước. Bạn đang nói chuyện phiếm với một người bạn tại buổi gặp mặt thì bạn chợt nhớ ra phương cách tên anh ấy là gì?
Phần lớn phản ứng của mọi người với bạn bắt nguồn từ tiềm thức. C, cô ấy cau mày vì cảm thấy mình đã sai lầm. Đây là một ví dụ điển hình:
Tôi đã từng làm việc với một sếp rất ghê gớm, một kẻ hách dịch có học thức, người đang phát điên vì con mèo của mình. Nếu một nam giới và một nữ giới thích nhau nhưng không lôi cuốn nhau về tình dục, họ bắt đầu vỗ nhẹ vào nhau ngay lập tức để thể hiện sự không ham muốn tình dục. Nếu cô ấy không đón nhận cách thể hiện tình cảm của bạn, thông thường bạn có thể được mách bảo bởi ngôn ngữ cơ thể của cô ấy, và trong những trường hợp cực đoan, ánh mắt cô ấy hiện đầy vẻ sợ hãi.
Cô ấy trả lời, Ở khu phố 82, đại lộ Park, và chúng tôi tiếp tục sang một chủ đề khác. Giancarlo, Diana, và biên tập viên tạp chí của tôi đã có phán đoán cảm xúc. Các dây thần kinh của chúng ta có thể thực hiện điều đó.
Devin, nhân viên ngắt lời đó, vẫn cứ đều đều nói, và những lời khen ngợi Gunter dường như đã bị mọi người lãng quên. Cô ấy đáp lại, Mình chỉ muốn nói với cậu một điều thôi. Sự biểu lộ đầu tiên không phải là cười.
Khi chúng tôi đi qua cửa, cô ấy nói, À, người hướng dẫn đó thật là tốt. Bạn có người bạn nào kém may mắn không? Một đồng nghiệp nhút nhát? Một người hàng xóm già yếu? Một người em kính trọng bạn? Hãy thử nghĩ đến sức mạnh phi thường của tiếng cười trước sự hài hước của họ (đôi khi là điểm yếu) đã nâng đỡ cuộc đời họ. Nhưng một tháng sau, tôi đã có câu trả lời rất đúng.