Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra. Những món quà tặng người yêu thì luôn luôn không có giới hạn và thậm chí còn… bay cao ngoài sức tưởng tượng. Bạn không thích câu hỏi này? Hãy từ chối trả lời một cách khéo léo:
Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói. Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy.
Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo tiền nuôi chúng tôi. Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được.
Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia người phụ nữ dường như cũng khóc. Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Trước giờ giao thừa, tôi làm người thông ngôn chúc mừng năm mới trên các đường phố.
Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay. Tôi từng nghe một giáo viên tiếng Anh kể một câu chuyện về một thanh niên khi nhận lá thư của người bạn. Nhưng đôi khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước một tí để vơi bớt sự căng thẳng.
Thật kỳ diệu! Tôi thắng cược với món tiền thưởng 8000 đô la. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?.
Nhưng nếu cô ấy nói: Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao hắn không được đấu nữa vậy?, điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề tài khác là vừa. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Mọi việc đã thành công tốt đẹp.
Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Nhưng ai cũng thích thú và hào hứng. Và như vậy, bạn đã biết cách để phá vỡ tảng băng trong lần đầu trò chuyện rồi chứ? Làm thế nào nhỉ? Rất đơn giản, hãy tạo nên một không khí thoải mái và thân thiện nhất.
Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp.
Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao. Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf. Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống: