Tôi bảo: Chào chú. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Một giọt rơi xuống sách. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Thôi, năm nghìn đi ạ. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.