Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.
Nhưng thấy cũng hay hay. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.
Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Họ nỗ lực vì điều đó.