Bây giờ là 12h26 đêm. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.
Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Không, tôi không cần biết. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Hai là bạn viết cái chuyện này. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.