Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Chính nó làm bạn đau không ít. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Bác không hài lòng một tí nào.
Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.
Trong công viên thì toàn ma cô. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.