Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Vậy theo cậu, đâu là những điều cậu nên làm để hoàn thành dự án đúng hạn? Điều đáng buồn là bộ phận của James càng lúc càng tụt lại phía sau.
Đã đến lúc cần tìm đến Jones. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút.
Anh thầm nghĩ về hiệu quả không gì so sánh được từ những niềm vui và thành quả mà nghệ thuật ủy thác công việc đã mang đến cho anh. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. - Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?
- Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. - James đính chính và nhìn thẳng vào mắt Josh. Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi.
Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. Chẳng lẽ điều này đúng như vậy sao? Chẳng lẽ sau biết bao nỗ lực dặn dò thật rõ ràng, cụ thể khi giao việc cho nhân viên, anh lại thất bại bởi chi tiết quan trọng này? Trong chốc lát, anh thoáng cảm thấy khó chịu với chính mình nhưng rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.
- Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Jack tóm lược sơ qua cho James nghe về dự án rồi đưa cho anh một chồng hồ sơ và giấy tờ. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.
Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. Tớ vẫn không thể hiểu được. James lắng nghe rồi nhắc lại những gì anh đã hiểu và không quên hỏi Jack: "Tôi nói vậy có đúng ý ông không?".
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Áp dụng mức độ này khi bạn muốn người khác thông báo trước khi hành động để bạn kịp thời ngăn chặn những rắc rối có thể phát sinh.
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.