Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Này, mày bê cái kia cho chú. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Và còn nhiều lí do khác.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Đến lượt máy treo ngược người. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Và còn nhiều lí do khác.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.