Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Chúng tôi làm theo luật.
Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.