Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được. Các bạn có biết vì sao không? Vì bài hát này hơi thảm thiết…? Tôi có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: Xa lộ thông tin.
Don nói rằng sự có mặt của Sinatra có thể làm cho những người anh em bên vợ nể nang anh ta hơn. Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh! Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt.
Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình: Chỉ còn một việc nữa… Những diễn viên hài giỏi nhất đều nằm lòng điều này và họ không cố gắng chọc cười khán giả một cách giả tạo.
Nếu bạn là người được chọn làm đại diện để phát biểu ở tang lễ thì những điều cơ bản cũng như tôi vừa trình bày. Nếu bạn là một cô gái, bạn vẫn có thể tha hồ trò chuyện với các anh bạn ở một bữa tiệc thân mật. Trời ạ, nếu có một con ma vô hình lọt vào thao túng thị trường chứng khoán, ắt hẳn sẽ biến một kẻ vô gia cư hóa thành tỷ phú giàu cỡ Bill Gates chứ chẳng chơi.
Danny Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ ấy nghe. Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi. Ông ấy là một nhà thương thuyết giỏi với tính cương quyết trong từng lời nói.
Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc. Câu chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Ngay khi Jeanette MacDonald đứng lên hát ca khúc đầu tiên thì bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng cười khằng khặc của Benny.
Mọi việc bắt đầu khi Jack còn là một cậu bé ở Canada, vào thời điểm kinh tế vô cùng khó khăn. Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió. Dick Gerstein nhiều năm liền là luật sư ở Miami.
Herb nhấn giọng: Nhưng thầy chỉ kiểm tra với một cuộc điện thoại. Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa. Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy.
Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra. Chuyện gì phải đến đã đến. Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập.
À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Đây chính là sự khôn khéo và nhạy bén của bạn.