Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Độ này, bố hay nhường.
Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.
Thật ra, có gì để mất đâu. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Cái này họ cũng nhầm. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Con nó thì sinh ra trong đó. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.