Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Thứ mà tôi hay bẻ bai. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Bố mẹ con cũng buồn.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Nhưng lại thấy buồn nôn. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Có lẽ vì tôi vừa ngáp.