Một hàng bán nón được khách hàng hoan nghênh đặc biệt, chỉ vì phân phát những hóa mục có chữ ký của một nữ tài tử danh tiếng. (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) và biết đâu chẳng như đứa nhỏ, đòi cho được hai đĩa cháo?
Sau khi nghiên cứu nó kỹ rồi, mỗi tháng nên để ra vài giờ ôn lại. Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi.
Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. Nếu chúng ta chỉ gắng sức kích động người khác để cho họ chú ý tới ta thì không bao giờ có bạn chân thành hết. Y đầy tật xấu, như một đứa trẻ quá nuông chiều, và hết sức "khó chịu", hành hạ ông bầu đủ tình đủ tội.
Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở Concord tại miền Messachusetts. Tất cả những người am hiểu vấn đề đều đồng thanh nhận rằng cần phải có sự hòa hợp trong lúc ái ân.
Tolstoi là một văn sĩ nổi danh nhất hoàn cầu. Nhưng tôi dằn lòng xuống. Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo.
"Ông Smith, ông đã đắc lực giúp chúng tôi (nếu quả có vậy). Mà người ta cũng đã cho Nã Phá Luân đã dùng phương pháp con nít đó khi ông lập ra huy chương Bắc đẩu bội tinh, phân phát một ngàn năm trăm chiếc cho lính ông và thăng chức "Pháp quốc Thống chế" cho 18 đại tướng, gọi đội quân của ông là "Đại binh". Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em.
Đại tướng Hooker đã có những lầm lỗi nặng và Tổng thống muốn sửa trị người hữu dõng vô mưu cầm vận mạng của cả một dân tộc đó. Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả. Đã có những người vì khát khao danh vọng mà hóa điên như vậy, thì sự biết khen tài năng của những người ở chung quanh ta tất phải là một phép mầu nhiệm vô cùng.
Có một hồi mà một khách hàng chỉ trích hãng tôi như trên kia thì tôi đã phát điên rồi. Và người đó là ai? Chính là ông Ken R. Ông Amsel nói: "Chiều hôm đó, khi từ biệt ông ta, không những ông đặt mua một số hàng quan trọng mà còn bắt đầu thành bạn thân của tôi nữa.
Hồi đó cháu 19 tuổi, mới ở trường ra, nghĩa là không có một chút xíu kinh nghiệm nào về thương mãi. Tôi kính phục những em nhỏ đó. Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy.
Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được. Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng. Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y.