Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.
Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Không, phải giữ sức khỏe. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.
Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.