Nhưng mưa dầm thấm lâu. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Không ngủ cũng phải nằm.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.
Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Và thế là đời sống lãng phí.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.