Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Chẳng ai thua thiệt cả. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Và ta bị ức chế liên tục.
Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng.
Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Trông cậu buồn cười quá. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.