Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Tôi cũng không phản đối đâu. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Bây giờ đến tiết mục bể sục. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Bác vòng sang phía trái tôi. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
Và ông vội ngoảnh đi. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Không hút là không hút. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Có gì để thanh minh. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Không chắc tại số phận.
Rồi ông lại bảo: Thôi. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Tất nhiên là mệt mỏi. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.