Dù đôi khi như leo cột mỡ. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Tôi cười khùng khục trong họng.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.
Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.