- Chúng ta đã nghe ông kể rất nhiều về những câu chuyện hay, ông Kalabab à! - Người phụ trách việc đóng gói các kiện hàng lên tiếng. - Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon. Họ lặp đi lặp lại công việc từ ngày này sang ngày khác, từ năm này qua năm khác.
Gương mặt của Tarkad trở nên bối rối và lúng túng. Nhưng nếu biết tuân thủ theo các quy luật đó, họ không những giữ được vàng mà còn khiến vàng ngày càng phát sinh lợi nhuận. - Cháu có thích nghe ta kể chuyện ông nội đáng kính của cháu và ta đã hợp tác làm ăn như thế nào không?
Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó. Những ngày tiếp theo, hai con lạc đà di chuyển rất chậm chạp, thức ăn và nước uống đã cạn, trong khi đó ánh nắng mặt trời không ngừng đổ lửa xuống người tôi. Đêm đó, ông thức rất khuya để làm một cái khay bánh đi bán dạo.
Nếu còn ông thì chúng cháu sẽ không gặp phải cảnh khổ cực như ngày hôm nay. Đây là toán quân được các đoàn lữ hành trả tiền để bảo vệ cho họ. - Ngay vào ngày hôm nay chứ? – Kobbi gợi ý.
Chắc hẳn ở đây có rất nhiều người đã gặp trường hợp bị vuột khỏi tầm tay những cơ hội thành công. - Xin ông đừng nói nữa! – Hadan Gula chen vào – Cháu không muốn ông bêu xấu ông của cháu bằng những lời dối trá như thế không hề là một nô lệ! Trong cuộc sống, tôi đã từng thấy có nhiều người tiêu pha hoang phí tất cả tài sản của mình, rồi cuối cùng ôm hận và nuối tiếc số tài sản đã mất; hoặc có người luôn sống trong tâm trạng lo sợ tiêu hết số tiền dành dụm, bởi vì họ không có khả năng kiếm ra tiền.
Ngay cả cháu cũng vậy, ta có thể đặt niềm tin vào cháu chứ? – Sharru Nada nhìn thẳng vào mắt của Hadan Gula. Phải cải thiện bản tính do dự, trì trệ của bản thân thì chúng ta mới có thể làm giàu được. - Ông cháu vẫn thường nói về ông, nhưng không bao giờ hé lộ điều này.
Luôn nhớ rằng, cần phải làm việc, cứ làm việc sao cho tốt và làm hết khả năng của mình. Bọn ông cũng rất lo lắng cho Kẻ cướp biển. Nhưng lần này, những gì chờ ông phía trước – may mắn hay rủi ro, bất trắc – ông hoàn toàn không thể đoán được.
- Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu. Vì nó là phần thưởng xứng đáng do công sức lao động vất vả của anh làm nên, không ai có quyền buộc anh phải chia sớt cho người khác, trừ phi đó là ý muốn của anh. Những ngọn đèn thắp sáng trong đền học tỏa ra một mùi thơm đặc biệt khiến cho bầu không khí thêm phần linh thiêng và trang trọng.
Ông Sharru Nada bỗng chú ý đến ba ông lão đang cày ruộng bên vệ đường. Và họ đã vui mừng phát hiện ra những dấu tích còn sót lại của thành cổ Babylon. - Tôi không tin các ông chủ muốn đánh chết những nô lệ làm việc siêng năng và cần mẫn.
Nhưng anh phải biết giúp họ một cách khôn ngoan. Bansir mỉm cười nói với bạn: Nhưng vì bà ấy mang vật này đến để bảo đảm, nên tôi không thể từ chối được.