Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Cũng có hôm ngủ khá say.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Bác nói chuyện với cháu.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Mất cái giấc mơ đấy. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.