Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.
Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Nhiều điểm rất giống tôi. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.
Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Bạn không thích sự không nhất quán này. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.