Bởi vậy ông tự chỉ trích, trong 15 năm kiểm soát lại những khảo cứu, bình phẩm những lý luận và kết luận của ông. Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi. Chỉ trong vài năm được làm hội trưởng Công ty.
(Hồi trước, mỗi hội viên đề nghị một giải pháp và một hội viên khác chỉ trích giải pháp đó. Từ hai năm, tôi làm chủ một ngôi nhà hàng tạp hoá nhỏ, nhưng sự buôn bán không được phát đạt. Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây".
Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên. Tôi đã học được một bài học mới, không cò lo lắng, không còn tiếc thời phong lưu trước, không lo về tương lai nữa. Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.
Viết cuốn này tôi cũng điên như lần trước: tôi cũng vay ý tứ của hàng lố tác giả khác rồi thu thập vào trong một cuốn - một cuốn chứa đủ những cuốn khác. Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục. Không bao giờ các người lại thăm viện.
Ông lại nói: "Nếu tối đến, tôi thấy mệt lắm hoặc quạu quọ - quạu quọ tức là thần kinh mệt rồi đó - thì chắc chắn là ban ngày tôi chẳng làm được việc gì hết, về lượng cũng như về phẩm". Do sự giúp đỡ người và do tình thương, tôi đã thắng ư tư và thói than thân trách phận. Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không.
Trong khi tôi tìm giải pháp thì vấn đề tự hiện ra dưới mắt với một quan điểm mới. Bẹnamin Fraklin hồi bảy tuổi, lỡ làm một việc mà 70 năm sau ông còn nhớ tới. Nhờ máy ra đa chúng tôi biết có một đoàn tàu nhỏ của quân Nhật đương tiến tới.
Thế mà họ phải vận những thùng chứa một tấn thuốc nổ T. Tôi đã dùng 30 vạn Mỹ kim làm vốn mà chẳng thu được một xu nhỏ lời. Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.
"Kẻ nào tìm sự sống trong đời mình thì sẽ mất nó; kẻ nào bỏ đời sống của mình mà theo Ta thì sẽ kiếm thấy sự sống đời đời". Sau bà mở phòng cố vấn tư, để giúp những người lo lắng mất ăn mất ngủ vì kiếm chẳng đủ ăn. Muỗi bu lại làm cho ai cũng phải điên, thế mà không làm ông Charles Seifred bực bội chút nào hết.
Tôi viết thư cho những người lính khác để an ủi họ và thân nhân của họ. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Ông là một kỹ sư, tiếng tăm lừng lẫy, đã sáng tạo ra kỹ nghệ điều hoà không khí [8] và hiện nay đứng đầu nghiệp đoàn Carrier ở Syracuse.
Tôi rán nhận xét kỹ về cá tính của tôi, rán nhận định xem tôi ra sao. Partige đã viết ra 36 năm trước, nhan đề là: "Ngày hôm nay". Khi định mệnh chỉ cho ta một trái chanh thì rán làm ly nước chanh mà uống.