Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Trông cậu buồn cười quá.
Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Con người luôn biết sáng tạo. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Theo một cách của riêng em.
Không biết thì khó trách. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.