Xec Y Ta

Vừa đút củ khoải vào làm tình vài phút đã ra

  • #1
  • #2
  • #3
  • Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.

    Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?

    Tiếp theo thì còn tùy. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.

    Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.

    Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.

    Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.

    Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Hoặc: Môn này không phải học.

    Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Người bảo đời là bể khổ. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.

    Bố xuống đường đi bộ về trước. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.

    Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap