Có thể cháu học đêm qua. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Chẳng cần gì nữa cả.
Thà tát mình còn hơn. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Đến lượt máy treo ngược người.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.