Xec Y Ta

Con gái yêu của bố

  • #1
  • #2
  • #3
  • Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.

    Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.

    Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.

    Tôi đã đến đó và đã trở về. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.

    Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.

    Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.

    Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.

    Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Gặp ở rất nhiều nơi.

    Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.

    Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap