Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Bạn sẽ không trình bày nhiều. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Xôi em để trong lồng bàn. Ông anh chuyển sang bể nóng.