Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Cái này không rõ lắm. Màu xanh của bể bơi. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Cô gái bảo: Không.
Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Dù chỉ là một nhân vật. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.