Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.
Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Tự do hay không là ở mình. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Khóc cho vài năm tích tụ.
Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Tôi để mẹ dắt tôi đi. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.