Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Chẳng nhẽ mình đấm cho đồng chí ấy một phát. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Không gì tự nhiên mất đi.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Vậy ra là tại những lần như thế này. Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.