Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Và cứ nửa giờ thì boong một phát.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.