Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.
Lại đánh một canh bạc nữa. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Hắn biết vì hắn đã từng. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.