Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Đây là bước sẽ giúp cậu tin chắc rằng công việc đang được triển khai đúng hướng. Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc.
Không chỉ thế, anh còn có nhiều thời gian hơn để tạo niềm vui cho gia đình. Không chỉ thế, anh còn có nhiều thời gian hơn để tạo niềm vui cho gia đình. - James viết ra thật nhanh những điều anh đang muốn biết:
Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được vì bản thân anh - cũng giống như Jones - luôn là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của công ty. - Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình. - Dĩ nhiên tớ không đồng tình với cô ấy, nhưng tớ còn biết nói gì bây giờ? Rõ ràng, tớ đã thiếu sót khi không vạch rõ phạm vi thẩm quyền của nhân viên khi giao việc.
Thế nhưng cứ mỗi lần giao việc cho họ là y như rằng anh lại phải gánh thêm một số việc nữa. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Các bà mẹ của họ vốn là hai chị em sinh đôi giống nhau như đúc và luôn là những người bạn tốt nhất của nhau.
Khi về đến nhà, James quyết định là sẽ phải thay đổi. Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói. - Jones ngồi thẳng lên, chuẩn bị nói tiếp.
(Cần thực hiện công việc kiểm tra một cách thường xuyên hơn trong giai đoạn đầu. Đối với một người quản lý, không có lời khen ngợi nào có ý nghĩa hơn thế! - Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều.
Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. Cho hai nhà được một bữa liên hoan lớn! Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không?
Thảo nào họ cứ liên tục đạt và vượt chỉ tiêu, tinh thần thì sảng khoái và họ không bao giờ phải ở lại làm trễ. - Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi. Josh hoàn thành công việc đúng hạn, nhưng James vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Josh đã vượt quá giới hạn thẩm quyền của mình khi thực hiện những việc mà James đã giao.
Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Kể từ đó, họ được bố trí làm việc trong hai căn phòng riêng biệt nhau. - À há, - James thốt lên, rồi anh đập mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn làm Josh giật thót người.
Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. - Không đơn giản đâu. - Hay quá, dự án gì vậy thưa sếp?