Hãy nghĩ đến nó như một điều thú vị mà cuộc sống mang lại một nghệ thuật với vô vàn bí ẩn chưa ai khám phá hết. Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả. Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa.
Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. Tôi muốn khám phá con trai của một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ. Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần thiết và không có ý nghĩa gì cả.
Stengel có thể nhấn chìm mọi câu hỏi, thậm chí còn làm người đặt câu hỏi trở nên hoang mang và bối rối. Ông quan tâm đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được. Ai từng trò chuyện với tôi chỉ trong vài phút đều biết ít nhất hai điều về tôi: 1/ Tôi đến từ Brooklyn, và 2/ Tôi là người Do Thái.
Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng. Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi.
Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc. Có thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh của dân tộc. Không hiểu sao lúc đó tôi lại tin lời Boom-Boom, gom được 800 đô la rồi mượn thêm 500 đô nữa để đặt cược toàn bộ số tiền vào con ngựa Apple Tree.
Không hiểu sao lúc đó tôi lại tin lời Boom-Boom, gom được 800 đô la rồi mượn thêm 500 đô nữa để đặt cược toàn bộ số tiền vào con ngựa Apple Tree. Người ta đã trao lại cho tôi tấm ảnh duy nhất họ tìm thấy trong người nó. Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe.
Chính vì vậy mà anh được mời lên chương trình rất nhiều lần. Thị trưởng thành phố New York Mario Cuomo là một người giao tế giỏi. Marsall bước vào, ông chúc tôi may mắn Anh sắp lấy tên là gì?
Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé. Chỉ còn một việc nữa… Lúc đó anh sẽ làm gì?
Sau đó Everett đã viết một lá thư cho Lincoln: Tôi phải thừa nhận bài nói dài hai tiếng đồng hồ của tôi không tác động nhiều đến công chúng bằng những gì anh nói trong hai phút!. Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé. Khi tôi đọc một bài diễn văn, một trong những nguyên tắc cốt yếu của tôi là: Không bao giờ nói quá dài và quá nghiêm nghị.
Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ, dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Lúc đó chúng tôi đang học lớp chín ở trường trung học Bensonhusrt, sắp sửa tốt nghiệp đến nơi thì cả bọn lại gây ra một vụ việc kinh khủng đến mức tưởng chừng bị đuổi học. Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế.