Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Tự giác làm một số việc. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Sao lại xé sách hở con. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Bạn muốn về nhà viết quá.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Một cái gì đó kinh điển. Không có chim non ở trong. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Người bảo đời là một bát sơri. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.